Thứ Bảy, 29 tháng 3, 2014

Truyện Tin Nhắn Lúc Nửa Đêm

Vy và hắn là bạn. Cái kiểu bạn mà bất cứ gặp “hỉ nộ ái ố”, hắn đều lôi tuột Vy ra quán cà phê để làm trọng tài...



Vy và hắn là bạn. Cái kiểu bạn mà bất cứ gặp “hỉ nộ ái ố”, hắn đều lôi tuột Vy ra quán cà phê để làm trọng tài, làm thính giả, kiêm luôn chuyên gia tư vấn. Cái kiểu bạn mà… Nhà của Vy gần trường, tọa lạc ngay cái nơi gọi là ngã ba, chỗ bất cứ thần dân nào của Nguyễn Thượng Hiền cũng phải đi qua. Vậy mà cùng với chiếc Cup 81, hắn cứ thản nhiên vù luôn chứ không hề chở giúp nhỏ đến trường. Sự vô tư của hắn lắm khi còn làm cho Vy tức mà… cười.




Ngày bóng đá Việt Nam vào chung kết, hắn không thích xem, chứ đừng nói là hâm mộ môn thể thao vua, nhưng lại muốn hòa vào niềm vui của dân tộc. Và hắn hồn nhiên xách xe đến bấm chuông nhà Vy.

- Đi bão không? Đi cho biết với thiên hạ!

- Bây giờ… hơn 9 giờ rồi! Tui… đâu có đi được! - Vy lúng túng từ chối. Hắn vỗ trán cười hề hề.

- Quên! Bà là con gái mà! Để tui qua rủ thằng An!

Lớp đi dã ngoại, hắn hồn nhiên bắt cặp với Vy để thi… ăn nhanh, dù biết rằng con nhỏ ốm nhách này chẳng làm gì nên chuyện trong việc ẩm thực. Nhờ hoàn toàn vào tài nhai nuốt của hắn, đội hai đứa đoạt chức “Vô địch ăn nhanh cấp… lớp”. Hắn thể hiện sự vui mừng bằng cách nhấc bổng Vy lên quay vòng vòng, khiến nhỏ chóng cả mặt mà vẫn cười toe toét. Phần thưởng là một bức tượng hai đứa bé một trai một gái ngồi chụm đầu đọc chung cuốn sách bằng pha lê tinh xảo. Chẳng lẽ cưa làm hai thì còn gì là tác phẩm nghệ thuật?

- Thôi ông giữ đi! - Thế là hắn hồn nhiên giữ thật.

Đến một ngày, đang ngồi cùng Vy trong căn tin, hắn hất mặt ra chỗ ghế đá:

- Tui đang có kế hoạch “cưa đổ” nữ hoàng đường đua xanh Ái Minh đó! Bà xem kìa, nhỏ có dáng đẹp tuyệt! - Rồi bất chợt hắn săm soi… Vy - Ai như bà, chẳng thể thao gì cả, thân hình như tre miễu, gió đưa lên ngọn cây có ngày!

Bị hắn phê bình thẳng thừng, Vy chỉ phán độc một câu ngắn gọn:

- Kệ tui! - Rồi làu bàu trong miệng - Lo mà cưa ẩm kình ngư của ông đi!

Theo kinh nghiệm xưa, “nhất cự li, nhì tốc độ”, thế là ngoài việc làm cái đuôi theo kình ngư, hắn còn đăng kí học thêm môn… bơi lội. Với học lực điểm A + cho môn Anh văn, ngoại hình thuộc điểm A, tài ăn nói điểm B, chẳng mất nhiều thời gian hắn đã chinh phục được người đẹp thể thao.

Khi trình độ bơi lội của hắn được cấp bằng chứng nhận… tiểu ngư, cũng là lúc hắn lôi Vy ra quán.

- Có chuyện gì xảy ra giữa ông và nhỏ sao?

- Chia tay rồi! - Hắn nói cộc lốc, và chợt giật mình. - Ủa, sao bà biết mà…

“Thì có ai hiểu Nhật bằng tui đâu!”. Vy chua chát thầm nghĩ.

- Lí do?

Nhỏ đúng là khó chiều mà! Ai đời, ngày lễ Tình nhân, nhỏ nhắn hắn một tin xanh… lè: “Chiều nay, cúp học đi xem phim hén!”. Chậc! Theo quy định của trường, con em nghỉ học, phụ huynh phải cầm theo chứng minh nhân dân đi xin phép, phòng những đứa láu cá nhờ vả bác xe ôm nào đó thì nguy. Nhỏ bảo nghỉ không phép ba ngày mới bị đuổi, làm gì mà nhát như cáy vậy? Hắn đau câu đó lắm! Giá là gan của thỏ còn có hình dạng, còn đằng này, chẳng biết cáy có gan hay không, vì chưa nhà khoa học nào chịu chứng minh cả?!

Sinh nhật nhỏ, hắn vét hết “mo nì” để tặng con gấu bông to đùng với cái mũ xanh lơ đỏm dáng trên đầu. Thế mà nhỏ trề môi chê quà không có giá trị. Chẳng lẽ tặng nhẫn đôi à? Mà nếu có ý nghĩ đó cũng không thực hiện được, vì túi một học sinh con nhà bình dân như hắn có nhiều tiền đâu chứ.

Nhỏ thích món trà sữa. Ừa thì sở thích là của mỗi người, hắn đâu dám can thiệp. Nhưng ngặt nỗi, nhỏ không cho hắn uống món nào khác ngoài trà sữa (?!). Thôi thì cũng cố nuốt cho vui lòng người đẹp.

Nhỏ buộc hắn phải vào đội tuyển đá banh cho ra dáng dân thể thao. Chuyện không có gì ầm ĩ, chỉ một trục trặc nhỏ nhoi là… hắn không biết tí gì về trái bóng, và cũng không hề có sở thích tìm hiểu về nó. Thế là nhỏ giận, đòi chia tay. Ừ! Thì chia tay!

Bây giờ, hắn mới nhận ra Ái Minh và hắn chả có gờ ram nào hợp nhau cả. Hắn kết thúc bài thuyết trình bằng những câu cảm thán:

- Quen với nhỏ, tui có cảm tưởng như mình là một tên nô lệ đáng thương hơn là người đang yêu. Tui đâu phải không biết chuyện. Nhà nhỏ ngược hướng, thế mà ngày hai buổi, à không, nói cho chính xác là bốn buổi, tui đều đưa đón đàng hoàng, chưa có bữa nào trễ đến một phút. Thôi, thà đi uống cà phê, à… - Hắn nhìn li đá chanh của Vy rồi sửa nhanh - … Nói chung là đi uống nước, tám chuyện với bà còn vui hơn. Vì… tụi mình là bạn thân mờ!

- Ừ! Tụi mình mãi chỉ là bạn! Tui cũng đang cố gắng “cưa đổ” một anh ở lớp chuyên Toán!

- Hả?! - Hắn giật mình, suýt phun hết ngụm trà sữa trong miệng - Hắn tên gì? Hắn có đẹp trai giống tui không? Bà… để ý hắn từ lúc nào mà tui không biết vậy cà?

- Thì… từ lúc ông để ý kình ngư của ông đó! - Chưa nói dứt câu, Vy đã đứng lên bỏ đi. Hắn níu tay nhỏ lại.

- Khoan đã! Bà định cưa hắn bằng cách nào?

- Thì… xin đi nhờ xe về nhà! - Vy dấm dẳng hất tay hắn ra.

“Ủa, nhỏ này hôm nay sao kì kì vậy ta?”.

***

Đêm hôm đó, điện thoại của Vy có tin nhắn: “Ngày mai, Nhật sẽ đến đón Vy đi học. Chờ nghen!”.

Vậy là hắn ta đã hiểu. Vy mỉm cười, rồi bật cười thành tiếng: Đây là lần đầu tiên hắn xưng tên với Vy.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét